Gởi mày - tuổi học trò của tao!
Chào mày, tuổi học trò! Sau mười hai năm xa cách, mày có khỏe không? Có đang vui vẻ và hạnh phúc bên chủ nhân mới không? Chắc mày hận tao lắm nhỉ? Hận chính người chủ nhân ngu ngốc của mày, vì chính tao đã giết chết mày, vùi dập mày trong những đêm luyện game thâu đêm trong tiệm Internet.
Tao đã giết chết tuổi thanh xuân của mày, cái tuổi hồn nhiên thơ mộng, chạy nhảy, cái tuổi mà đáng lẽ ra mày phải được tao gìn giữ và trân trọng hơn. Tuổi học trò ơi! Mày đang ở đâu? Mày có nhớ tới tao, một người chủ vô tâm và hư hỏng không?
Có nhớ đến những ngày tháng tao và mày đã trải qua không? Những năm tháng cấp một và cấp hai, tao với mày đã sống với nhau, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tao và mày. Tao lúc nào cũng được tuyên dương trước trường vì học hành ngoan ngoãn, đạt giải cao trong các kì thi, được chụp những bức hình lưu niệm, được thầy cô, bạn bè yêu quý.
Rồi cái cảm giác hãnh diện khi cùng tao bước vào một ngôi trường chuẩn, mà để có thể bước vào nó, tao và mày đã học tập chăm chỉ suốt chín năm trời.
Nhưng rồi tất cả đã lật ngược khi tao lên lớp mười. Lúc tao đặt chân vào lớp mười cũng là lúc tao bắt đầu sa đọa. Cũng chỉ vì quá ham chơi, quá tự mãn mà tao đã tự hủy hoại bản thân mình. Tao bị cuốn hút bởi trò chơi game online mà hơn cả là tao đã làm đau mày - tuổi học trò của tao.
Tao đã nhốt mày suốt ngày trong tiệm net. Có hôm tao nhốt mày liên tục hai lăm giờ đồng hồ chỉ để thỏa mãn cái đam mê game online của tao, chắc lúc đó mày nhớ trường nhớ lớp lắm nhỉ?
Nhớ bác Trống trường bụng béo , nhớ em Bút nhỏ nhỏ xinh xinh, cháu Vở nghịch ngượm, dì Sách gương mẫu… Lẽ ra giờ này mày đang ngồi trong lớp học, có bạn bè, thầy cô, chứ không phải nơi này, một cái tiệm net ẩm mốc, đầy mùi thuốc lá…
Không có bạn bè,mà chỉ có những con nghiện game, không có sách vở, bút viết, chỉ có tiếng gõ lách cách và cặp mắt đờ đẫn dán chặt vào màn hình.
Tao biết mày buồn, mày giận tao lắm, chính tao đã để mày sống trong địa ngục, chính tao đã tạo ra bức tường vô hình và nhốt linh hồn của mày. Mày đau khi mày bị chà đạp, những lời phê của giáo viên trong cuốn sổ hoc bạ cấp ba “ Lười, lì, thuộc diện học sinh cá biệt”.
Mày bị tổn thương khi tao lười làm bài tập về nhà, những cuốn vở không có chữ và lạnh tanh, kết quả là bị giáo viên ném vở xuống đất một cách không thương tiếc... Nhưng biết sao bây giờ, thời gian trôi đi không thể quay trở về được và tao cũng vậy, tao không thể nào quay ngược kim đồng hồ, để quay về quá khứ, sửa chữa lại những lỗi lầm của bản thân mình.
Tao xin lỗi mày, vạn lần xin lỗi mày… Tao đã không đưa mày đi đến đoạn đường cuối cùng của tuổi học trò, mà bỏ mày bơ vơ, một mình. Tao đã không cho mày được vui chơi, chạy nhảy bên bạn bè, thầy cô, không cho mày được một lần được khen ngợi mà chỉ khứa vào lòng mày một nỗi đau, sự nhục nhã khi bị mắng vì lì lượm, bị những con mắt tò mò của những đứa học sinh khác nhìn chằm chằm khi kiểm điểm trước trường, bị gọi lên phòng hội đồng thường xuyên, nhốt mày ở những nơi đen tối, hôi hám.
Tao cũng buồn và hối hận nhiều lắm chứ. Nhiều đêm, sau những buổi chơi game mệt mỏi, hết tiền. Tao vật vờ trên những con đường vắng người, cứ đi lang thang trong đêm tối, bất giác, dừng lại, nhìn lại bản thân của tao: bơ phờ, nhơ nhuốc, tóc tai bù xù, ngừơi hôi hám… Lúc đó tao ghét con người hiện tại của tao.
Nhưng tao cũng không hiểu tạo sao tao lại không thể kiểm soát được đam mê của bản thân mình. Tao đã chiến đấu rất nhiều đấy chứ, chiến đấu vì tương lai của tao, vì sự kì vọng của gia đình. Nhưng những thứ đam mê ảo vọng của thế giới ảo có sức hấp dẫn hơn và ngày mai, tao lại tiếp tục đi vay mượn tiền để tiếp tục lao đầu vào những trận game vô bổ.
Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi qua, thời gian vẫn cứ trôi và tao vẫn đang kẹt trong đám bùn lầy. Tao thấy vui, thấy sảng khoái, thấy được thỏa mãn những cái thú vui vô bổ .Vậy đó, vậy là ba năm cấp ba – quãng đời tuyệt vời nhất của mày đã bị tao phá hỏng chỉ trong chốc lát.
Thời gian trôi thật là nhanh phải không mày? Vẫn còn đây cái ngày đầu tiên chập chững bước tới trường, là một tân học sinh của một trường chuẩn, được gặp bạn bè mới, thầy cô mới, vẫn còn đây sự bỡ ngỡ, sợ sệt, nhút nhát, còn đây cái cảm giác e thẹn, lạ lẫm trước một ngôi trường mới.
Ôi! Vậy mà giờ đây, tất cả đã xa mãi mãi rồi. Mày đã rời xa tao và ở lại phía sau. Tao biết, tao không thể mãi mãi là một đứa học sinh. Rồi cũng sẽ có một ngày mày sẽ rời xa tao như theo quy luật tự nhiên sẵn có. Tao cũng không trách ai cả, tao không trách anh Thời Gian sao trôi đi nhanh, không trách cô Gió sao thổi vô tình, không trách Bằng Lăng sao cứ nở sớm, không trách bác Trống trường sao đánh quá vội… Mà tao chỉ trách bản thân của tao, quá ngu ngốc và dại khờ, đã không biết quý trọng khoảng thời gian tuyệt vời nhất của quãng đời học sinh mà thôi.
Sống trên đời này, ai mà không tham lam, và tao cũng vậy. Tao ước gì bây giờ tao có mày, ước gì tao có thể quay ngược kim đồng hồ, để quay về với mày, quay về với những ngày được làm một đứa học sinh, được khoát một chiếc áo học sinh trắng toát, được đeo chiếc huy hiệu Đoàn nhỏ nhỏ xinh xinh cắp sách và tung tăng đến trường có bạn bè, thầy cô.
Nhưng tất cả đã quá muộn rồi…Mày đã mãi mãi rời xa tao từ tháng bảy năm ngoái. Tạm biệt mày - tuổi học trò. Tao sẽ không quên mày đâu - người bạn thân thiết nhất của tao, người bạn luôn ở bên cạnh tao trong bất kì hoàn cảnh nào của ngày tháng học sinh.
Tao hi vọng mày sẽ tìm được một chủ nhân tốt hơn tao, xứng đáng hơn tao, để hằng ngày đưa mày đến trường, biết trân trọng, chăm sóc và gìn giữ mày hơn. Sẽ cho mày những ngày tháng vui vẻ của tuổi học trò, chứ không như tao, một kẻ vô tâm, hư hỏng chỉ biết nhốt mày trong tiệm net đầy mùi thuốc lá và ẩm mốc, không quan tâm, chăm sóc và trân trọng mày.
Mày sẽ là một kí ức rất đáng nhớ trong cuộc đời tao, dù đó là những kí ức buồn. Những gì đen tối nhất của cuộc đời tao, nhưng đó lại là một bài học giá trị cho tao về cách kiềm chế những đam mê, kĩ năng để hoàn thiện bản thân sau này. Con người ai cũng một lần mắc lỗi, và đôi khi con người ta phải mất đi một cái gì đó lớn lao thì mới nhận ra bài học giá trị phải không mày?
Cảm ơn mày vì tất cả.
Hãy cố trân trọng những gì mình đang có vì có những thứ mất đi rồi không tìm lại được.Cố gắng làm tất cả những gì có thể để không phải hối hận vì những gì đã qua
Trả lờiXóaĐừng đánh mất chính mình nhá!
Ai qua rồi tuổi học trò mới cảm thấy nuối tiếc. Tiếc vì còn nhiều điều chưa làm được, tiếc vì đánh mất nó quá dễ,...Hi vọng các teen khi đọc được bài này, sẽ trân trọng tuổi học trò của mình, sẽ cố gắng phấn đấu để sau này khỏi phải thốt lên: giá như..., phải chi...
Trả lờiXóaCám ơn Tuấn Anh! Bài này hay lắm!
bài viết hay lắm! nhưng không thấy nút like hay cộng Rep, hì hì.
Trả lờiXóathanks!
Bài viết rất hay! Cô Trang nói cũng ý nghĩa nữa! Tks mọi người! ^^
Trả lờiXóa